Tin tức - Sự kiện

Israel và những kỷ niệm khó quên!

Chia sẻ của bạn Ngô Thị Hạnh – Sinh viên K51 đang thực tập nghề 9 tháng tại Israel,

                Mới ngày nào còn tất bật chuẩn bị mọi thứ cho chuyến trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời, vậy mà hành trình là một thực tập sinh tại Israel của tôi đã đi được gần một phần ba chặng đường.

               Nhớ đêm hôm ấy, cái đêm chia tay người thân để lên đường với một nhiệm vụ mới tôi đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi gần hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe ra sân bay ướt hết mấy cái khẩu trang, chị khóa trên ngồi cạnh còn phải động viên rằng “thôi cố lên, một năm nhanh lắm em à”. Lúc ấy muốn nói lời cảm ơn chị lắm nhưng tôi không thể đáp lại vì quá nghẹn ngào, nước mắt cứ thế tuôn rơi và chỉ biết im lặng. Mắt chưa kịp hết sưng vì khóc nhiều thì tôi đã nhanh chóng tới sân bay và hoàn tục thủ tục sau khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng. Và rồi sau hơn 12 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay tôi đã đặt chân được đến đất nước mà tôi sẽ phải đồng hành trong thời gian sắp tới – Israel.

Hình 1.Góc nhỏ Israel từ trên cao

 

              Hơn 22h (theo giờ địa phương) tôi và những sinh viên cùng đoàn mới về đến khu cách ly, quả thật lúc ấy không còn biết nói gì hơn ngoài chữ “mệt”. Đứa nào đứa nấy chỉ muốn nằm vật ra giường ngủ một giấc nhưng thấy đói nên lại cố dậy ăn một chút. Không biết các bạn khác thế nào chứ riêng phòng cách ly của tôi thì không ăn nổi đồ ăn mà khu cách ly đã chuẩn bị vì không ăn quen (mặc dù đồ ăn nhìn khá hấp dẫn), hơn nữa lại là một đứa kén ăn nên tôi đã quyết định ăn tạm gói mì tôm được mang từ Việt Nam qua.

Hình 2. Một số bữa ăn tại khu cách ly

               Và rồi, sau gần một tuần cách ly thì cái ngày mà quyết định cuộc sống của tôi tại Israel sẽ như thế nào cũng đã đến, đó là ngày chia farm. Khi ấy, tôi đã hồi hộp, lo lắng rất nhiều, đứng ngồi không yên vì không biết mình sẽ vào farm nào, có được ở cùng các bạn của mình không,... rồi là bao suy nghĩ quẩn quanh trong đầu làm tôi rối bời và đã phải rơi những giọt nước mắt vì lo lắng. Mãi cho đến khi có kết quả chia farm tôi mới thở phào nhẹ nhõm,  mặc dù không được chung farm với một số đứa cùng lớp nhưng lại được ở gần nhau, có gì bạn bè còn giúp đỡ được. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi tôi cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào.

                Khi hết bảy ngày cách ly tôi đã được về farm của mình với công việc hái ớt. Có lẽ, khi nhắc đến hái ớt mọi người đều nghĩ đó là việc đơn giản, tuy nhiên đối với một đứa từ nhỏ tới lớn chỉ giành thời gian cho việc học và không biết làm gì ngoài những công việc vặt trong nhà như tôi thì nó không phải là điều dễ dàng gì, ngay cả người thân của tôi cũng lo lắng chỉ vì điều đó.Và rồi,  đặt chân đến nơi ở tối hôm trước thì sáng hôm sau tôi và 5 chị cùng phòng đã quyết định đi làm luôn. Ngày đầu đi làm bắt đầu từ 5:45 sáng, ra farm hái ớt tôi cũng thấy vui vui và có vẻ hứng thú. Ấy vậy mà làm đến tuần thứ hai thì nhớ nhà, nhớ gia đình, nhớ mọi thứ ở Việt Nam tôi đã khóc. Đến tuần thứ ba bị ong chích khá đau, sưng như cột đình, rồi phải nghỉ làm cũng nằm khóc ướt hết gối,... Rồi nhiều lúc đi làm cảm thấy mệt mỏi tôi lại khóc,... Nói chung là khoảng thời gian ấy buồn nhiều lắm, cứ về đến phòng là lại nghĩ "mong cho thời gian trôi qua thật nhanh để sớm được về VN".

                 Ở nhà thì toàn ăn đồ tươi sống, vậy mà đồ ăn ở đây thì toàn đồ đông lạnh, nghĩ đến đã thấy chán nhưng rồi cũng vẫn phải ăn. Quả thời tiết thì ẩm ương không sao chịu được, lúc lạnh thì “buốt thấu xương”, còn lúc nóng thì nóng “cháy da cháy thịt”,…Người ta may mắn được làm trong packing house (nhà đóng gói) thì điều kiện các thứ tốt hơn, mình làm ngoài farm thì đến cả cái nhà vệ sinh cũng không có,…Quả thật là lúc đầu nghĩ đến thôi tôi đã thấy sợ nhưng sau rồi cũng phải thích nghi. Nhiều lúc thấy bất lực lắm mà không biết phải làm sao…

Hình 3. Công việc hái ớt của tôi

              Nhưng rồi, một điều may mắn đối với tôi đó là có những người bạn luôn mang lại cho tôi tinh thần lạc quan, giúp tôi mạnh mẽ vượt qua những ngày tháng đầu khó khăn ấy, đó chính là 4 bạn nam cùng lớp. Lúc chia farm cứ tưởng mỗi đứa một nơi, thế mà lúc biết mình ở cùng moshav với chúng nó thì vui sướng lắm. Nói thật là ở lớp thì cũng không thân nhau cho lắm, ấy vậy mà khi sang đây đi đâu cũng dính lấy nhau, có mỗi mình là nữ nên mặc dù cách nhà nhau tầm 10-15 phút đi bộ nhưng lần nào đi đâu cũng không quên rủ mình, có vụ ăn uống nhậu nhẹt gì cũng gọi sang,.... Những lúc như thế thì lại chẳng muốn về VN chút nào.

                 Thời gian cứ thấm thoát trôi, rồi vào một ngày sinh nhật thằng bạn hồi đầu tháng một vừa rồi, nó mời mấy đứa cùng lớp ở vùng khác tới và lớp tôi mới có dịp gặp gỡ nhau. Tối hôm ấy phải nói là "tay bắt mặt mừng", sau hai tháng mới được gặp nhau nên vui lắm, kể hết chuyện này đến chuyện kia. Hôm sau còn rủ nhau leo núi, chụp vài tấm hình làm kỷ niệm sau khoảng thời gian xa nhau.

Hình 4. Tập thể lớp tôi tại Israel

              Đi chơi về, chúng tôi còn tranh thủ cùng nhau ăn bữa cơm trước khi các bạn ra xe trở về moshav của mình, nhìn mà thấy ấm áp lắm.

Hình 5. Bữa cơm của lớp

              Quả thật những lúc như thế lại chỉ muốn thời gian ngừng trôi để chúng tôi có thể được bên nhau lâu hơn chút nữa, được nghe các bạn kể hết tất cả về những gì đã trải qua sau hơn hai tháng tại nơi đây. Nhưng có lẽ, điều ước nhỏ nhoi ấy lại không thể thực hiện được khi các bạn phải lên xe về với farm của mình.

               Có lẽ, hơn hai tháng qua là những tháng ngày đầy thử thách cùng với bao tâm trạng cảm xúc vở òa trong tôi. Giờ đây, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, thấm thía được nỗi vất vả của cuộc sống và rút ra được nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Đặc biệt hơn, tôi đã tìm được cho mình những tình cảm khác cũng trân quý và thân thương như tình cảm gia đình, giúp tôi có đủ tự tin để hoàn thành kỳ thực tập nghề nghiệp của mình một cách trọn vẹn nhất. Hy vọng rằng trong thời gian sắp tới, tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô, gia đình và bạn bè, cố gắng vượt qua những gì khó khăn nhất tại nơi đây để sớm quay lại Việt Nam – nơi có những người thân yêu đang chờ tôi trở về!

---Câu chuyện của bạn Ngô Thị Hạnh, K51 CNTP --

---------

TUAF - CÙNG BẠN RA THẾ GIỚI✨✨✨

🏢Địa chỉ : Tổ 10 - Xã Quyết Thắng, Thành phố Thái Nguyên, Tỉnh Thái Nguyên.

💻 Website: http://tuyensinh.tuaf.edu.vn

📩 Email: trungtamtuyensinhtruyenthong@tuaf.edu.vn

☎️ Hotline: 02086.285.013; 0986.454.999 (Thầy Hùng)